​Tôi thấy có lỗi với học trò vì phong trào

Học sinh tham dự một cuộc thi kể chuyện bằng tiếng Anh - Ảnh: P.NG.
Học sinh tham dự 1 cuộc thi nhắc chuyện bằng tiếng Anh – Ảnh: P.NG.

Mang tiếng là giúp các em tự tín sử dụng tiếng Anh, bản tính đây là phong trào mang tính thành tích là nhiều vì sẽ có bao lăm em thật sự được sử dụng tiếng Anh qua phong trào này? Trong khi thầy cô giáo và học trò được lựa chọn cho cuộc thi phải vật lộn từ khâu chuẩn bị đến khi đi thi.

Giáo viên tiếng Anh phải dạy đủ 23 tiết 1 tuần, nhưng thực tại ai cũng phải dạy nhiều hơn số tiết đó, vì vậy thời kì luyện tập cho các em hoàn toàn không có vì các em còn học các môn tiếng Việt và kỹ năng khác.

Giáo viên cùng các em phải sử dụng giờ ra chơi để tập lời thoại, diễn xuất. Vì thế các em không còn thời kì để chơi đùa hay ngơi nghỉ với bạn bè, khiến tôi cảm thấy có lỗi khiến mất đi thời kì quý báu của các em chỉ vì bệnh thành tích, phong trào của người lớn.

Tất cả các khâu chuẩn bị từ tập thoại đến khâu sàn diễn, hình ảnh, âm thanh và đạo cụ… chiếm hết thời kì của thầy trò chúng tôi. Kết quả? Chẳng mang lại học gì cho các em mà chỉ “hành” các em là chính.

Sau khi thi xong, các em không quan tâm đến thắng thua mà chỉ hỏi tôi rằng các em được tự do thả sức trong giờ chơi chưa? Làm tôi cảm thấy các em như những con rối trong phong trào này.

Đã vậy, giải thưởng cho hạng nhất tranh tài chưa đến 2 triệu đồng, chẳng là gì so với số tiền bỏ ra. Tôi được biết rất nhiều trường lớn vì thành tích đã đầu tư thuê người dạy các em diễn xuất, trang trí sàn diễn hoành tráng tốn hơn cả chục triệu đồng.

Trường tôi mặc dầu là trường nhỏ cũng tốn gần chục triệu cho mọi giá bán, từ thuê phục trang đến xe đưa rước các em, tiền ăn trưa chờ đến lượt trường mình thi… Số tiền ấy, tôi nghĩ dành để giúp các em có cảnh ngộ cạnh tranh sẽ hay hơn và thiết thực hơn rất nhiều.

Tôi chỉ mong mỏi các sở, phòng hãy thực hành đúng những gì Bộ GD-ĐT ban hành trong việc trị dứt căn bệnh thành tích, để thầy cô giáo được “cởi trói” và có nhiều thời kì hơn trong việc giảng dạy, học trò được vui chơi, ngơi nghỉ nhiều hơn.

Tôi cũng muốn hỏi vì sao các tỉnh thành khác trị dứt được bệnh thành tích như Đà Nẵng, Kiên Giang, Cần Thơ… còn TP.HCM vẫn không khiến được?!

Câu giải đáp xin dành cho các nhà điều hành ngành nghề giáo dục đô thị.